"Governance" là gì?
Quản trị toàn cầu (Global governance), Quản trị tốt (good governance), Quản trị thất bại (failing governance) là những thuật ngữ thường được nhắc lại nhiều trong lĩnh vực phát triển quốc tế, quản trị quốc gia, vùng đô thị và đô thị,... tuy nhiên, với những ngữ nghĩa khác nhau đối với các nhóm đối tượng khác nhau.So what is it? Nói chung, nó mô tả các cấu trúc và những quy trình ra quyết định cho phép một chính quyền, tổ chức hay một nhóm người tiến hành các công việc nhằm đảm bảo các mục tiêu như an toàn/ an ninh (safety), hiệu lực (efficiency), và hiệu quả (performance).
Tại sao lại có quá nhiều thể loại quản trị?
Như Vint Cerf đã từng nói: "Quản trị là một thứ to lớn bao gồm nhân quyền, tự do ngôn luận, những sự trao đổi về kinh tế trên một nền tảng rộng lớn (toàn cầu)". "Quản trị" là một khái niệm trung tâm cho hầu hết khu vực và lĩnh vực của hoạt động con người, từ địa chính trị tới các tổ chức, cho tới từng công dân đơn lẻ.Theo quan điểm của World Economic Forum), thuật ngữ "quản trị" thường được áp dụng đối với các bộ luật và tiêu chuẩn gắn liền đối với cộng đồng toàn cầu, và theo cái cách mà các thực thể giao dịch (transactional bodies), chính quyền và tập đoàn thực thi chúng.
Quản trị toàn cầu đã ra đời như thế nào?
Khi Thế chiến II sắp kết thúc, 44 quốc gia đồng minh, bao gồm Mỹ, Anh, Pháp,... đã tập hợp lại để thiết lập nên các thể chế hàng đầu thế giới với mục đích chỉ huy nền kinh tế và chính trị thế giới trong một vài thập niên. Một vài trong số đó bao gồm: WB, IMF và Hiệp định chung về Thuế quan và Thương mại, nơi mà phong cách quản trị đa phương (trong đó các quốc gia mạnh nhất của thế giới gắn kết và đàm phán với các quốc gia khác) đã trở thành định nghĩa mới cho thời đại ngày nay. Tuy nhiên, điều này có thể sắp phải thay đổi.
Tại sao quản trị toàn cầu lại thất bại?
Kể từ sau đợt khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008 cho đến sự chia rẽ trong vấn đề Syria và cuộc khủng hoảng nhập cư tại Châu Âu, năng lực của các chính quyền và các thể chế toàn cầu trong việc giải quyết những căng thẳng địa chính trị cũng như trong việc đảm bảo an ninh thế giới đang yếu đi. Các chính thể toàn cầu đang trải qua một sự thoái hóa về thẩm quyền khi đối mặt với các nguy cơ ngày càng tăng. Theo Báo cáo Rủi ro Toàn cầu 2016 (của WEF), các nguy cơ này bao gồm: biến đổi khí hậu, vấn đề thiếu nước và năng lượng, tình trạng di cư và vũ khí hủy diệt hàng loạt.
Chúng ta có thể chờ đợi điều gì tiếp theo?
Thách thức hiện nay cho các chính phủ, các thể chế quốc tế, và các tổ chức không chính thức là cần phải xác định những sự điều chỉnh trong tổng thể địa chính trị toàn cầu. Họ cần hiểu chúng nhanh, và họ cần bắt đầu hình thành các phản hồi có hiệu lực và hiệu quả. Sự ưu tiên ở đây là vấn đề biến đổi khí hậu, mà theo Báo cáo Rủi ro Toàn cầu 2016, sẽ làm căng thẳng tình hình an ninh quốc tế trong 15 năm tới, làm gia tăng những sự cạnh tranh về tài nguyên như nước và đất đai.